Tác giả: Chân Hiền Tâm
Tôi nghiệm ra một điều, chỉ khi nào sống lại được với tâm đó, mình mới thật sự yên bình. Bởi sự yên bình đó bắt nguồn từ trong chính mình. Nó không lệ thuộc vào con người và thế giới bên ngoài, một thế giới với những hoàn cảnh, hiện tượng và con người rất dễ thay đổi.
Tác giả: Chân Hiền Tâm
Chạy xe ôm như tui, có nhiều chuyện để nói lắm. Mới thấy cái tâm mình nó lanh, chụp không kịp. Đang chạy mà có thằng nào băng qua là chửi loạn xạ. Hễ người ta nói một câu, mình tìm cách kê lại hai câu mới thấy vừa lòng
Tác giả: Chân Hiền Tâm
Cho nên đã nói sám hối thì phải gắng mà ngừa lỗi trước không để tái phạm. Đó mới gọi là chân sám hối. Sám hối như thế gọi là trực chỉ sám hối, sám hối theo đường chim bay. Vì sao? Vì thế giới khổ nạn của mình là cái quả được hình thành từ những nhân xấu mình đã gầy tạo trong quá khứ
Tác giả: Chân Hiền Tâm
Muốn chết? Cũng không phải là chuyện lạ trong thế giới này. Thế giới mà Phật nói phải có nhẫn lực mới tìm thấy an vui. Phải nhẫn được với những xúc cảm của mình. Bởi cuộc đời lắm thứ để vui cũng lắm thứ để buồn. Không nhẫn được với những buồn vui thay đổi đó, tâm thần sẽ bất ổn, người sẽ bệnh hoạn.
Tác giả: Chân Hiền Tâm
Thôi thì, ai có phiền lòng vì đọc sách đây thì nguyện cho hết phiền lòng, tu hành tăng tiến. Tùy sức tùy phần của mình mà tu hành. Trước là không phụ ân đức Phật và các bậc Sư trưởng. Sau để niềm tin của mọi người đối với Tam bảo được tròn đầy. Phật pháp được trường tồn ở đời. Vui thêm nhiều, khổ vơi bớt.
Tác giả: Chân Hiền Tâm
Khi nghe diễn tả thật chi tiết vễ những nỗi khổ trong tám tầng địa ngục, ông rúng động, cả người run bắn. Đêm đó, nằm trong vòng tay mẹ, ông không sao ngủ được và khóc cả đêm. Nỗi sợ hãi đó là nhân duyên giúp ông đến với đạo.